Thứ Tư, 7 tháng 8, 2013

Vợ Ơi Anh Biết Lỗi Rồi | Ảnh Cưới | Nhà Hàng Tiệc Cưới - Cộng Đồng - Cưới Hỏi Việt Nam

VỢ ƠI ANH BIẾT LỖI RỒI - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - Vợ Ơi Anh Biết Lỗi Rồi - Chương 33 - 34 Chương 35: Anh yêu em nhiều lắm! Ngày thứ nhất. “Mẹ mua cho em con heo đất. Mẹ mua cho em con heo đất… í o í ò. Ngày hôm nay em vui lắm Cầm heo trên tay em ngắm… í ò í o Làm sao cho heo mau lớn Làm sao cho heo mau lớn í o í ò Heo ko đòi ăn cơm Heo ko đòi ăn cám - - - - - - - - - - - - - - - Heo chỉ cần em bế trên tay ầu ơ Em ko thèm mua kem Em ko thèm mua bánh Em để dành cho heo Em lì xì cho heo đất 200 mỗi ngày Này heo ơi ngoan nhé í o Này heo con ơi mau lớn í o …” Vợ Ơi Anh Biết Lỗi Rồi | ảnh: minh hoạ Nhạc chờ của Thanh Mai đó. Đã hơn 18 tuổi đầu, chưa kể sắp lấy chồng đến nơi rồi mà cô ấy vẫn chả khác con nít tẹo nào. Hai cuộc gọi nhỡ. Ko biết là cô ấy đã dậy chưa hay vẫn còn tít mít trong chăn. Hôm nay thi rồi, mà tôi biết cái tật ngủ nướng lại thêm bệnh lề mề của cô ấy nên phải gọi dậy sớm. Hôm thi đầu tiên ko thể đi trễ đc. - A lô… - Giọng đầy ngái ngủ. - Dậy đi em yêu! - Em vẫn buồn ngủ lắm! - Ko đc! Dậy sớm chuẩn bị đi, anh đến đón đi ăn sáng rồi đưa đi thi luôn. - Cho em ngủ thêm một tí thôi! Hôm qua ngủ muộn mà. - Thôi nào, dậy đi. Ko anh gọi mẹ mẹ lại quạt cho bây giờ! - Đáng ghét! - Đầu dây bên kia đã tắt. Nhưng tôi biết rõ là cô nàng của tôi vẫn chưa ra khỏi cái giường đâu. Thôi thì cho vua ngủ nướng ngủ thêm 5 phút nữa vậy. - Dậy chưa đó! - Dậy rồi mới nghe điện thoại đc chứ! - Nhưng chưa ra khỏi chăn đúng ko? - Mùa hè em có đắp chăn đâu! - Trời! Thôi dậy đi, nửa tiếng nữa anh lái xe qua đón. - Đi ô tô à? - Ừ! - Ko đi ô tô đâu! - Sao vậy. - Đi thi chứ có phải đi đâu đâu. Em ko thích đi ô tô đi thi đâu. Có đi thì đi xe máy thôi! Trời đất! Đi xe máy thì tôi biết kiếm đâu ra. Nhà có mỗi cái ô tô thôi. Thế là tôi lại phải lái xe lao như bay đến nhà cậu Đức mượn xe. Tôi bấm chuông bao lâu mới thấy cậu ta ra mở cửa. Quần áo thì xộc xệch. Cái áo lại còn mặc trái nữa. Chắc chắn chàng ta vừa quơ vội đống quần áo vương vãi trên sàn nhà đây. - Sếp!... Sao sáng sớm đã đến nhà em thế! - Tôi đang vội. Hôm nay cậu cho tôi mượn xe máy đc ko. - Sao lại phải mượn xe em? Con ô tô của sếp hỏng à? - Ko! Hỏng thì tôi lái tới đây kiểu gì. Thanh Mai ko thích đi ô tô đi thi. - À ra vậy! Rồi, sếp cứ lấy con xe em đi tạm. - Anh ơi làm gì ngoài đó mà lâu vậy? - Một cô gái trẻ tóc xoã ngang vai, mặc trên mình mỗi cái áo cánh dài tay của cậu Đức. - Em ra đây làm gì chứ! Vào nhà đi, anh đang nói chuyện với sếp! – Cô gái đi thẳng vào nhà ngay. Cậu Đức nhìn tôi gãi tai. Tôi đoán ko sai mà. - Thôi lấy xe nhanh cho tôi rồi còn vào ko em nó đợi! - Sếp!... Thanh Mai ngồi sau xe cười nói mãi ko thôi. Ai đời ngồi sau xe ngươì yêu, lại sắp là chồng nữa chứ, mà cô ấy chả ôm eo gì cả, hai tay hết dang rộng lại đưa lên cao. Cứ hồ hởi đón gió trời! - Vợ ôm eo chồng đi! - Ôm gì mà ôm! Phải kiêng! - Kiêng gì? - Đỏ tình đen bạc! Ông già ạ! Hì… Hôm nay ko ăn bánh mì ốp la đâu nhá! - Sao thế? - Phải ăn xôi đỗ! Ngốc thế! - Hôm nay tôi mới phát hiện thêm, cô nàng của tôi còn mắc bệnh mê tín! Tôi ở công ty làm việc mà mắt cứ dán vào đồng hồ, đếm từng giây từng phút. Ko biết Thanh Mai của tôi thi cử thế nào, chứ tôi lo lắm! Kiến thức của cô ấy ko chắc, hơn nữa ko biết cô ấy có gây ra chuyện gì ko! Cô ấy là chúa gây chuyện mà. Nhỡ lại… Mà thôi, tôi tin ở Thanh Mai mà. Cô ấy đã cố gắng ôn luyện rất chăm chỉ. Chắc chắn là cô ấy sẽ đỗ thôi. - Em thi thế nào? Làm đc chứ? - Cũng tuỳ, văn em chém gió hết. Gặp ông bà nào đầu óc bay bổng, trí tưởng tượng phong phú thì chắc ko đến nỗi, còn ông bà nào trọng kiến thức và lời văn trau truốt thì em đứt! – Cô ấy làm tôi đau tim. Ngày thứ 2. - Anh ơi em đau bụng! - Chết! Sắp thi rồi còn đau bụng là sao? - Làm sao em biết đc! Anh phải hỏi cái bụng em chứ? - Thế sáng ngoài xôi ra em có ăn gì ko? - Có! Sữa chua, mận, hình như cả xoài dầm nữa thì phải! – Ôí trời đc buổi cô ấy dậy sớm học bài thì… ăn lắm thứ thế. Ko đau bụng mới lạ! Ngày thứ 3. - Thôi chết anh ơi! Em quên máy tính ở nhà rồi! - Thi toán mà em còn quên máy tính! Thôi đợi anh, anh phi nhanh về nhà! – Nói rồi tôi lao xe máy phi như bay về nhà lấy máy tính. Còn chưa kịp thở ra hơi thì: - Anh ơi! - Gì? - Thật ra… em có máy tính. Chắc mẹ hay chị Trúc bỏ vào giùm em rồi! – Cô ấy rụt rè rút cái máy tính từ trong túi sách ra. - Hì… Ko sao! Coi như là anh tập thể dục vậy. Thôi mau vào đi, nhớ thi tốt đấy – Tôi tức đến nghẹn cổ! Cái mặt tôi cười mà cứ như khóc! *** - Thế nào rồi em? Điểm thi đỗ chứ? - … - Mặt Thanh Mai buồn thui, cô ấy chẳng nói câu gì cả. - Sao vậy? Có điểm thi rồi mà, em đc bao điểm? - Em… - Cô ấy choàng tay ôm chặt lấy cổ tôi rồi khóc nấc lên. Tôi thấy tim mình thắt lại, cổ họng nghẹn đắng. Tiếng cô ấy khóc mỗi lúc một to hơn. Tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh, an ủi cô ấy. - Thôi, ko sao! Vẫn còn đợt 2 thi lại mà. Từ giờ đến lúc đấy, mình chăm chỉ học hơn nữa là đc thôi. Đừng khóc nữa. – Tôi nhẹ nhàng kéo tay cô ấy ra. Ko một giọt nước mắt. Đôi mắt khô ro. Cái miệng còn toe toét cười. – Này, anh tưởng em khóc. Trượt mà cười tươi thế à? - Em có nói trượt bao giờ đâu! Tự anh suy đoán đấy chứ! – Cô ấy cười tinh quoái. - Thế có nghĩa là em đỗ rồi phải ko? - Mắt tôi sáng trưng. - Hì… - Cô ấy vênh cái mặt trắng hồng lên, tự đắc. - Tất nhiên. Thanh Mai mà lại! “Cốp”. - Á! Sao anh lại cốc đầu em? - Cho chừa cái tội dám chọc anh. Biết anh lo thế nào ko? - Hì! – Cô ấy lại cười toe. - Biết mới chọc mà! Bất chợt tôi ôm chặt cô ấy vào lòng. Cái siết thật mạnh. Cô ấy ngạc nhiên lắm. Cứ đứng yên ko hiểu hành động của tôi. - Thanh Mai! Vậy là chúng ta sắp đc lấy nhau rồi. Anh nhớ em lắm! Anh yêu em nhiều lắm! – Mái đầu cô ấy ngả sát vào bờ ngực tôi, đôi tay cô ấy ôm chặt lấy tôi. - Em cũng yêu anh nhiều lắm! Dưới nắng chiều, hoàng hôn buông rơi, hồ nước phẳng lặng, hàng cây xanh mát, những ghế đá lặng im, có một nụ hôn nhẹ nhàng và ngọt ngào. - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - Chương 36: Đám cưới hoàn mĩ ! Cuối cùng thì ngày mà chúng tôi mong đợi cũng đã đến. Mẹ tôi và bà Thanh hối hả chuẩn bị cho cái đám cưới này lâu lắm rồi. Mọi thứ đc lên danh sách, chuẩn bị chu đáo. Vì đám cưới lần này quan khác đến dự rất đông, lại có nhiều nhân vật có máu mặt, quan sếp to nên hai bà mẹ quyết định phải tổ chức một đám cưới hoàn mĩ nhất. Quyết định cuối cùng đc đưa ra là mở tiệc đứng, tất nhiên địa điểm đã đc chúng tôi giới thiệu đó là bãi đất trống “Khoảng Lặng”. Đám cưới của chúng tôi đc tổ chức theo kiểu Hàn Quốc. Cái này thì khỏi nói vì tất nhiên có phần của ông Chan ở đây rồi. Chiếc cổng hoa với rực rỡ những sắc hoa mùa hè, hai bên cột cổng đc sơn màu hồng phấn đẹp lung linh. Tấm thảm đỏ đc trải dài từ đầu cổng ra tận nơi cha xứ đứng tuyên bố. Hai bên là những hàng khách ngồi tham dự. Những lãng hoa to và những chùm bóng bay rực rỡ sắc màu. Còn có cả hệ thống phun nước làm mát không khí nữa. Đám cưới của chúng tôi tổ chức vào mùa hè mà. Mọi người ai cũng hồ hởi, nóng lòng muốn xem hai cô tiểu thư xinh đẹp của nhà bà Thanh và hai chàng rể quý của bà. Chí ít thì cũng một người là trưởng phòng của một tổng công ty lớn, một người lại là tổng giám đốc công ty liên doanh với nước ngoài hơn nữa lại là người Hàn Quốc, ko tò mò mới lạ. À quên, chắc các bạn đang bất ngờ, đám cưới này ko phải chỉ tổ chức cho riêng mình tôi và Thanh Mai đâu, Thanh Trúc và ông Chan cũng cùng cưới với chúng tôi mà. Niềm vui đc nhân đôi đó! Chúng tôi từng đôi sánh bước bên nhau bước trên tấm thảm đó tiến tới chỗ cha xứ trong tiếng nhạc êm du và những nụ cười chúc phúc của mọi người. Nhưng dẫn đầu lại là cô bé Hy – Un trong bộ cánh thiên thần, đầu đội vương niệm, tay sách giỏ đựng đầy cánh hoa hồng. Tiếp đến là cặp đôi Thanh Trúc và ông Chan. Thanh Trúc đẹp lắm. Cô ấy mặc bộ váy cưới ngắn chưa đến đầu gối nhưng tà sau thì dài lê thê. Bộ này là do ông Chan đích thân đặt ở bên Hàn Quốc đó. Trông cô ấy thường ngày đã đẹp, hôm nay trang điểm cô dâu trông hiền dịu và xinh đẹp vô cùng. Mọi người ai cũng xít xoa khen ngợi. Cuối cùng là cặp đôi của chúng tôi. Thanh Mai thì khác, cô ấy chọn bộ váy cưới theo thiết kế của người Việt Nam. Bộ váy cưới trắng dài chạm đất, đc điểm những hoạ tiết ren, ngọc và đá đẹp mắt. Chiếc váy cưới quây bó sát bờ ngực cô ấy để lộ bờ vai mềm trắng mịn và tấm lưng mảnh mai. Đầu đội dế trắng với chiếc vương niệm đính đá long lanh. Trên tay còn cầm bó hoa tươi xinh xắn. Trông cô ấy đẹp và lộng lẫy chả kém gì chị. Và có lẽ sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra, hay sẽ đúng là một dám cưới hoàn mĩ như hai bà mẹ mong muốn nếu như ko bắt cô vợ xinh đẹp của tôi đi đôi cao gót 10 phân chỉ vì cô ấy thấp hơn tôi… nhiều quá! Chúng tôi đang sánh bước đi bên nhau, tươi cười với quan khách. Trông Thanh Mai lúc đó rạng rỡ lắm, đôi mắt sáng long lanh, cái miệng nhỏ xinh với lớp son nhũ bóng hồng tươi tắn thì… Bỗng Thanh Mai loạng choạng, ko giữ nổi thăng bằng kéo cả tôi và cô ấy cùng ngã xuống, lăn khỏi tấm thảm đỏ ra nền cỏ xanh rì. Hoá ra chiếc váy dài lê thê cộng thêm đôi cao gót “siêu cao” khiến cô ấy dẫm phải váy và “thảm hoạ” xảy ra. Tôi đã nghĩ như thế khi tất cả quan khách phải sửng sốt kinh hoàng đứng bật cả dậy, hai bà mẹ thì nhìn nhau khốn đốn, Thanh Trúc và ông Chan nhìn chúng tôi lo lắng. Những tiếng cười rúc rích chợt vang lên. Nhưng mọi thứ đc xua tan hết, hay nói cách khác là mở màn cho một điều thú vị. Thanh Mai và tôi nằm chồng lên nhau.Váy Cưới Ngắn 2013Bốn con mắt nhìn nhau, ko hiểu sao lúc đó, tôi muốn hôn lên đôi môi hồng gợi cảm của cô ấy. Mọi người ồ lên, reo vui và phấn khích. Thế là trên nền cỏ xanh mát, êm ái, dưới những cánh hoa hồng mịn như nhung khẽ bay bay từ đôi tay nhỏ bé của cô bé thiên thần tình yêu Hi – Un, trong tiếng nhạc rộn ràng, chúng tôi trao cho nhau một nụ hôn ngất ngây và ngọt ngào. “Em yêu! Gìơ đây ta thật sự đã là của nhau rồi!”. Nụ hôn thêm cháy bỏng và ngọt ngào hơn. Ko biết đây có phải là một đám cưới hoàn mĩ như hai bà mẹ mong muốn ko nhỉ? - - - - - - - - - Xem thêm: Vợ Ơi Anh Biết Lỗi Rồi - Chương 37 - 38 - - - - - - - - - www.Cuoihoivietnam.Com Bảo trợ thông tin: www.Milanophoto.Com Nguồn: sưu tầm - Tác giả: Nguyễn Bích Hồng - Sinh năm: 1992 (Thế hệ 9x) - Bút danh: Caycodai - - - - - - - - -
Dane cảm thấy căng thẳng cơ thể của mình như họ đến gần lối vào phòng lớn. Thủ trưởng bắt đầu chuyển khi họ đi xuống hướng về phía trước, nơi một bảng đã được đặt ra. Anh nghiêng người gần khiến hơi thở của mình để lông trên cổ của cô như anh thì thầm. "Thư giãn đi, bạn là tuyệt vời và tôi có một bất ngờ nhỏ cho bạn để làm cho bạn cảm thấy tốt hơn." Ông Ethan đặt ở ghế bên cạnh Berkley sau đó kéo ghế ra cho cô ấy. Trước khi cô ngồi xuống cô nhìn anh tò mò.
"Bạn có kế hoạch tăng vọt uống của tôi Ông Knight?" Cô ấy thường chỉ gọi cậu bằng cái tên chính thức của mình khi cô giận anh hoặc khi cô đã cố gắng để tách mình ra khỏi anh nhưng đêm nay nhìn trong mắt cô nói với anh cô đã được tán tỉnh .
"Không, tôi có một cái gì đó tốt hơn trong tâm trí."
"Dane, xin vui lòng cho tôi biết bạn đã không làm điều gì đó vô lý." Cô ấy nói nghiêm trọng hơn nhiều bây giờ.
"Tôi đã không làm điều gì đó vô lý." Anh mỉm cười với cô khi cô ngồi xuống và di chuyển xung quanh để phía bên kia của Ethan và ngồi xuống chỗ của mình. Nó đã gần như thời gian cho những thứ để bắt đầu và những người phục vụ đã được phục vụ đồ uống. Đèn mờ đi một chút và mọi người bắt đầu ngồi vào chỗ của họ.
"Tôi sẽ quay lại ngay." Dane nói cách đặt tay lên vai cô và cho nó một bóp nhẹ nhàng. Berkley scoped trong phòng tìm kiếm gương mặt quen thuộc. Không có nhiều. Cybil và Alan đang ngồi tại một chiếc bàn dài với tất cả các thành viên hội đồng quản trị. Ana đang ngồi cạnh Cybil và trò chuyện một cách tự do. Berkley cảm thấy một chút nhỏ của sự ghen tị khi họ cười ồ lên. Dylan đang đứng ở phía sau của căn phòng gần một trong những cửa ra vào và đã mặc đồng phục. Ông dường như đã chọn để làm việc sự kiện này chứ không phải tham dự. Anh ta có vẻ thoải mái như mắt trôi qua đám đông. Cô ngạc nhiên khi thấy Trent bên cạnh bức tường phía xa. Ông đã chia sẻ một bảng với một nhóm lớn các chàng trai. Tất cả họ đều chảy hấp dẫn giới tính và Berkley cười khúc khích khi nghĩ đến tất cả những gì testosterone ở một bảng và tự hỏi bao lâu nó sẽ đưa cho một số cô gái nghèo rơi vào đôi chân của mình. Alana đã được chạy trên sân khấu và dường như khó chịu về điều gì đó. Dane cho biết cô đã phối hợp bán đấu giá với Bộ trưởng cháy. Họ đã có tất cả các chàng trai lịch 'của họ trên khối đấu giá. Mỗi gói bao gồm một lính cứu hỏa hunky, ăn tối tại một số nhà hàng sang trọng, và sự lựa chọn của vé rạp hát, hoặc một buổi chiều trên một trong những du thuyền đã được hình trên màn hình phẳng khổng lồ. Có đã được trình chiếu liên tục diễn ra từ thời điểm họ bước vào
"Berkley, bạn có bất kỳ hình ảnh của Đan Mạch trong điện thoại của bạn?" Alana nói nghe có chút tuyệt vọng.
"Không có gì chính thức tôi sợ."
"Họ không phải là chính thức. Bình thường là tốt. Cho tôi xem những gì bạn có. "
Berkley đưa điện thoại của mình để Alana và cô thumbed trên màn hình điên cuồng. Cô khai thác và gửi một số điện thoại riêng của mình trước khi mỉm cười và đưa nó trở lại Berkley. "Bạn là một cuộc sống tiết kiệm. Không đề cập đến điều này để Dane. Tôi sẽ nói chuyện với anh trong một chút ".
"Được rồi." Berkley nói ngập ngừng.
"Bằng cách bạn nhìn tuyệt vời!" Alana quay lại và quay trở lại công việc của mình để lại quá nhanh chóng để nghe Berkley đáp ứng với lời cảm ơn đơn giản.
Berkley nhìn qua các chương trình để xem những gì khác mà họ đã có trong cửa hàng vào buổi tối. Sau khi ăn tối Alan sẽ được đưa ra một bài phát biểu ngắn. Cô biết rằng người Đan Mạch sẽ theo phía sau để trình bày việc kiểm tra từ Hiệp sĩ ngành công nghiệp. Sau đó bán đấu giá sẽ bắt đầu kéo theo một buổi tối hơn champagne và nhảy múa. Theo chương trình sẽ có nhạc sống suốt đêm. Có một danh sách các nhân viên cứu hỏa mỗi tháng một và một lời nhắc nhở thân thiện lịch đã được bán tại sảnh và tất cả tiền thu được từ lịch đến giúp đốt cháy nạn nhân với chi phí y tế.
Berkley cuộn qua danh sách các tên và rất ngạc nhiên khi thấy rằng Trent đã được liệt kê như ông tháng Hai. Cô mỉm cười và quyết định rằng cô nên chắc chắn để có được lịch cho các cô gái. Một cặp ấm áp của bàn tay đến từ phía sau của mình và nghỉ ngơi trên vai giống như một giọng nói quen thuộc thì thầm vào tai. "Trông sis đáng yêu."127

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét